Thứ Năm, tuần 6 PS:
Sắp đến lễ Chúa Giêsu Lên Trời, ta nghe chính Chúa nói về sự vắng mặt rồi sự có mặt của Chúa: "Một ít nữa anh em sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa anh em sẽ thấy Thầy, vì Thầy về cùng Cha". Các môn đệ lơ ngơ không hiểu. Chúa giải thích rằng sự vắng mặt của Người sẽ gắn với nỗi buồn của các ông, và nỗi buồn ấy sẽ trở thành niềm vui vì Người lại có mặt với các môn đệ mãi mãi…
Ta thấy gì? Thấy Chúa quan tâm đến cảm xúc của các môn đệ. Chúa vấn an họ, nhất là khi họ phải than van khóc lóc giữa một thế gian hớn hở vui mừng! Thật ra, cảm xúc tự nhiên không phải là cái gì quá … quan trọng. Nhiều khi nó ấu trĩ, hay có thể đánh lừa, không thể luôn luôn tin vào nó… Nó cũng phải được ‘đào tạo’!… Thế nhưng, nó vẫn là một phần của kinh nghiệm của con người - và Chúa Giêsu tôn trọng nó nơi các môn đệ Người. Đây là một đặc điểm của mầu nhiệm Nhập thể của Con Thiên Chúa.
Chúa thì thông cảm với các cảm xúc vui buồn tự nhiên của ta, nhưng chúng ta cũng cần biết trưởng thành trong cảm xúc. Như Phao lô, con người bình tâm và tự do tuyệt vời! Vị Tông đồ được mệnh danh là ‘Tông đồ dân ngoại’, nhưng vẫn nhiệt tâm giảng cho những người Do thái bất cứ khi nào có thể. Và ngài đi đến với dân ngoại chính bởi vì người Do thái không chịu nghe. Ừ, không nghe thì tôi đi đến với những người khác, chẳng cần phiền trách hậm hực gì, chính các người sẽ trách nhiệm về sự cứng cỏi của các người…
Ta sẽ còn thấy Phao lô bình tâm và tự do đối với no và đói, dư dả và thiếu thốn, cả đối với sự sống và cái chết nữa. Bởi không còn là Phao lô sống, mà là Chúa Ki tô sống trong Phao lô, nên cảm xúc của Phao lô đạt được mức trưởng thành đích thực.
Chúng ta tin tưởng dâng Chúa mọi buồn vui của mình - bởi Chúa quan tâm đấy. Và ta cũng xin Chúa dạy ta biết vui biết buồn một cách ngày càng trưởng thành hơn.
Nguồn: Facebook Lm Duc Cong Le
0 nhận xét:
Post a Comment