Thứ Bảy, tuần 4 PS:
ĐẤNG CỨU ĐỘ / ƠN CỨU ĐỘ DÀNH CHO MỌI NGƯỜI!
Ông Trời, Đấng Tối Cao… là của mọi người, theo niềm tin của bất cứ ai có ‘tâm linh tín ngưỡng’! Và đó là Thiên Chúa của Do thái-Kitô giáo. Đặc biệt, các Kitô hữu gọi Ông Trời ấy là Chúa Cha trong Ba Ngôi Vị Thiên Chúa. Trong khi đó, các Kitô hữu chúng ta cũng tin rằng Chúa Giêsu và Chúa Cha là một, như chính Chúa Giêsu xác nhận. “Ai thấy Thầy là thấy Cha… Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy”.
Và đó là ‘thế giá’ của Chúa Giêsu Kitô, được Thánh Thần chứng thực. Từ đó ta hiểu tại sao Chúa Giêsu bảo đảm chắc chắn với sự hữu ý nhấn mạnh rằng “điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin Cha, Thầy sẽ làm, để Cha được vinh hiển trong Con. Nếu điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin cùng Thầy, Thầy sẽ làm cho". Chúng ta thường xin Trời, kêu Trời… Chúa Giêsu chỉ nhắc ta rằng hãy nhân danh Người mà kêu xin như vậy. Và đó là lý do tại sao các lời nguyện phụng vụ hướng về Chúa Cha đều được kết thúc bằng “NHỜ ĐỨC KITÔ, CHÚA CHÚNG CON”. Các lời nguyện riêng tư cá nhân của chúng ta cũng nhân danh Chúa Giêsu Kitô như vậy.
Bởi Ông Trời là của mọi người, nên Chúa Giêsu, Đấng Trung Gian duy nhất, với thế giá của Người như trên, cũng là của mọi người. Vì thế, Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô phải được rao giảng cho mọi dân tộc - ad gentes - bắt đầu từ những người Do thái là Dân riêng của Thiên Chúa… “Khắp nơi bờ cõi địa cầu đã nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta” (Tv 97).
Sở dĩ Phao lô là ‘Tông đồ dân ngoại’ một phần cũng bởi vì những người Do thái từ chối nghe và tin lời rao giảng của Phao lô. Điều này thật tiếc! Tiếc vì họ thấy đám đông dân chúng nghe giảng và tin, họ đâm ra ghen tị, và chống lại Phao lô!
Có lẽ chúng ta không phải chịu trách nhiệm về sự ghen tị và chống đối của những người Do thái nói trên. Nhưng đó là một bài học phải có sức cảnh giác chúng ta, cũng như mọi Kitô hữu thuộc mọi nơi mọi thời: Chúng ta tự bản chất không phải là một phe, một phái, một nhóm riêng ở giữa các phe, phái, nhóm khác. Chúng ta không được ‘lập trình’ để nhìn mình và nhìn người theo cái nhìn cục bộ có tính phe phái ấy. Chúng ta là ‘công giáo’, do đó cần tập để có cái nhìn bao gồm thay vì phân biệt và loại trừ. Nói cách khác, ta tập nhìn ai cũng thấy là ‘ta’, là ‘mình’, thay vì là ‘họ’, là ‘chúng nó’. Điều này giả thiết chúng ta cần biết tránh những thái độ và cung cách ứng xử gây hiểu nhầm không cần thiết.
Bởi thánh ý của ‘Ông Trời’ là muốn cho mọi người được ơn cứu độ - và Chúa Giêsu Kitô là Đấng Cứu Độ của mọi người, không trừ ai!
nguồn: Facebook Cong Duc Le Lm
0 nhận xét:
Post a Comment